Cậu không chơi guitar mà vào đây làm gì?
Đó là lần đầu tiên cô ấy nói chuyện với tôi, người mà tôi thầm thích suốt những năm tháng Đại Học.
(Truyện không ngắn)
Thời đó là năm nhất, tôi có nộp đơn ứng tuyển vào 1 số CLB ở trường. Động lực thúc đẩy tôi làm điều đó chỉ đơn giản là tôi muốn có những trải nghiệm đậm chất sinh viên. Do vốn dĩ tôi đã ở HN, nên nếu k tham gia các CLB, thì cuộc sống sinh viên có lẽ không khác mấy với thời cấp 3.
Trong những CLB tôi ứng tuyển, thì tôi trượt gần hết, chỉ riêng có clb mà tôi nghĩ mình ít cơ hội nhất thì tôi lại trúng, đó là CLB Guitar của trường. Vấn đề là tôi không biết chơi guitar, thậm chí còn chả có nổi cái đàn, tôi chỉ nghĩ rằng nếu vào CLB chắc sẽ được đào tạo. Tôi có nói cả điều đó trong lúc các anh chị phỏng vấn, nhưng rõ ràng họ đã phản hồi rằng “KHÔNG, CLB không dạy guitar”.
Vậy nên tôi cũng k có mong chờ gì, mà thế quái nào sau đó lại nhận được mail trúng tuyển. Sau này đến tận năm 3 tôi mới hỏi anh Chủ Nhiệm CLB trong 1 lần uống rượu, anh bảo cho tôi vào vì tôi biết thiết kế, clb đang thiếu người lo mấy khâu truyền thông. Thế đấy, được nhận vào để chạy việc, cũng k biết vậy nên vui hay buồn, đời mà.
Trở lại với lần đầu tiên các thành viên mới của CLB họp mặt. Ở đây tôi biết được, tất cả các thành viên đều biết hát hoặc chơi nhạc cụ, có thể k phải guitar, nhưng ai cũng giỏi một cái gì đấy, trừ tôi.
Sau màn gthiệu cơ bản về điều lệ và phương hướng hoạt động, mọi người bắt đầu họp bàn để chia nhau các tiết mục cho event đầu năm của CLB. Mọi người được tùy ý ghép cặp và xây dựng ý tưởng. Lúc ấy là tôi đã thấy đần lắm rồi. Lần lượt có mấy anh chị là thành viên cũ ra hỏi han tôi, ý là xem tôi muốn tham gia tiết mục như nào và vị trí gì? Đương nhiên là tôi chỉ biết nói “em biết gì đâu, em tham gia chạy việc thôi”.
Đúng lúc ấy có 1 bạn gái chạy ra hỏi “Cậu không chơi guitar mà vào đây làm gì?”
Thực ra tôi có để ý cô gái này từ lúc bước vào phòng gặp mặt, người cao dáng gầy, tóc dài đen nhánh để mái chéo vén tai, không quá xinh xắn, nhưng thật sự là rất dễ thương.
Khi cô ấy hỏi tôi câu đó, tôi nói đùa cho ra vẻ đỡ quê “t vào để học cách làm sự kiện, chứ mấy cái nhạc nhẽo t k giỏi lắm”. Sau đó thì cô ấy hỏi thêm vài câu xã giao xem mình học lớp nào khoa nào, tất cả chỉ có vậy, rồi cô ấy chạy ra để ghép nhóm với người khác.
Chỉ có vậy thôi mà trái tim của cậu trai 18 đã ngã gục. Ngay sau hôm đó tôi đã đầu tư 1 cái đàn, đã đăng ký đi học guitar bài bản. Khoảng năm 2 thì tôi bắt đầu hòa nhịp với mọi người ở CLB hơn, cũng có nhiều cơ hội để nói chuyện với cô ấy hơn. Tuy nhiên mọi chuyện chỉ dừng lại ở những cuộc thảo luận rất nông. Cô ấy dễ thương, đàn không quá giỏi nhưng hát rất hay, luôn là tâm điểm trong những đêm diễn của CLB. Có nhiều chàng trai vây quanh cô ấy, đặc biệt là có cả những anh khóa trên đàn hay đẹp trai nhiều tiền.
Mọi chn cứ như vậy diễn ra, một chàng trai tự ti chỉ biết đứng bên lề quan sát. Trong mấy năm học, tôi biết cô ấy có yêu 2 người và đều đã chia tay. Chỉ tiếc là dù có chia tay, thì tôi vẫn cứ là không đến lượt, đáy của xã hội mà.
Từ năm 3, tôi đã không còn tham gia các hoạt động CLB quá nhiều, tôi dành tgian tập tành kinh doanh và tìm các công việc để học thêm về marketing/bán hàng. Và câu chuyện của chúng tôi có 1 bước ngoặt lớn vào đầu năm 4.
Khi ấy tôi có thường xuyên nhận những job marketing dạo, chủ yếu là nhận làm content và chạy ads bán hàng cho các đơn vị kinh doanh vừa và nhỏ. Thời đấy cũng hơn chục năm trước rồi, bán hàng cũng dễ lắm, biết chút về quảng cáo là đã ok rồi. Vì cv cũng đơn giản và linh hoạt nên tôi vừa học vừa làm cũng thoải mái.
Với tính chất công việc như vậy, thi thoảng tôi có đến gặp khách hàng để trao đổi nếu cần thiết, đôi khi là để chụp hình lấy tư liệu nữa. Và bất ngờ thay, trong 1 lần đến gặp bác gái khách hàng là chủ shop quần áo, thì tôi gặp cô ấy. Nếu trên đời này thật sự có thần may mắn thì ông thần ấy phải gọi tôi bằng mồm, tôi được gặp crush của mình ở một nơi không thể ngờ tới. Crush của tôi lại chính là con gái của chủ shop. Và từ đó cô ấy thay mẹ phụ trách việc trao đổi với tôi. Từ ấy chúng tôi mới bắt đầu thật sự nói chn với nhau, trước đây tôi vs cô ấy còn chưa chat riêng bao giờ.
Có một điều vô cùng tuyệt vời, phải nói là đúng người lại đúng cả thời điểm. Những cuộc nói chuyện giữa tôi và cô ấy phần nhiều là bàn về công việc, rồi từ đó chúng tôi nói chuyện về cuộc sống. Cô ấy cũng là một người rất sâu sắc, vì sống trong môi trường kinh doanh buôn bán từ nhỏ, nên cô ấy hiểu về nhân tình thế thái hơn hẳn những bạn cùng trang lứa chỉ biết học. Lạ thay là suốt những năm trc đó tôi lại không nhìn ra khía cạnh này.
Có lẽ vì tôi cũng là một người chú ý tới việc kiếm tiền và đi làm từ sớm, nên chúng tôi nói chn rất hợp nhau. Và trộm vía kết quả công việc cũng tốt. Cô ấy thì giỏi về nhập hàng, tôi thì biết mẫu nào dễ bán qua quảng cáo, chúng tôi phối hợp rất ăn ý. Mỗi tháng % mà tôi nhận được từ riêng shop này không dưới 15tr. Đó là một con số rất lớn với tôi 10 năm trước. Có khi còn hơn cả lương bm tôi thời điểm đó.
Mọi chuyện cứ thế tốt lên. Từ nói chuyện online, đến cafe bàn việc, từ cafe bàn việc đến cafe không cần bàn việc, từ cafe không cần bàn việc đến đi ăn và xem phim, từ đối tác thành bạn bè, và từ bạn bè thành người yêu.
Ngày chúng tôi tốt nghiệp ĐH cũng là ngày kỉ niệm 2 tháng cô ấy nhận lời yêu. Đó là 2 tháng trọn vẹn và tuyệt vời nhất của thanh xuân, chỉ tiếc là nó quá ngắn ngủi.
Sau khi ra trường, tôi cứ tưởng cô ấy sẽ phụ mẹ buôn bán hoặc tự kinh doanh một cái gì đó. Nhưng đột nhiên cô ấy xin apply vào một ngân hàng lớn của nhà nước. Cô ấy chỉ thông báo với tôi khi đã trúng tuyển và có thông báo đi làm.
Thì ra đó là mong ước của mẹ cô ấy, cả một đời kinh doanh, đến cuối cùng, người mẹ lại mong con mình có một việc làm ổn định, có một công việc được trọng vọng. Trong thâm tâm người mẹ ấy, buôn bán thì vẫn là con buôn, không được xã hội coi trọng. Bác ấy khá là khó tính, tôi cũng ngại nên không dám cho bác biết chn của 2 đứa. Mỗi lần đưa đón tôi cũng chỉ đến gần nhà và chờ cách đó 1 đoạn để tránh bác nhìn thấy.
Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng tôi vẫn thấy mọi thứ khá bình thường, tôi nghĩ rằng sẽ chẳng có gì thay đổi quá lớn cả, chỉ là thay vì được gặp nhau bất cứ lúc nào, thì giờ chúng tôi phải hẹn hò vào buổi tối và cuối tuần. Cũng sẽ như các cặp đôi khác, tôi nghĩ vậy.
Nhưng tôi đã lầm, thứ làm cho con người thay đổi, không phải là thời gian, mà là tiêu chuẩn sống.
Vào môi trường ngân hàng, xung quanh toàn người đẹp và chỉn chu, cô ấy cũng dần trở nên già dặn hơn. Thay vì đi giày converse, cô ấy bắt đầu có thói quen đi cao gót. Thay vì mặc những bộ đồ thanh niên trẻ trẻ dễ thương, cô ấy bắt đầu diện những bộ đồ rất là “người lớn”. Nó k hở hang đâu, nhưng nhìn kiểu người lớn, rất đẹp và sang trọng.
Làm ở khối Khách Hàng Cá Nhân, phụ trách nhóm khách Vip, công việc của cô ấy chính là chăm sóc những người nhiều tiền. Phong cách của cô ấy bắt đầu được định vị theo tệp khách hàng này.
Khoảng 1 năm sau khi chúng tôi ra trường, dần dần những cuộc nói chn giữa chúng tôi thưa hơn, thời gian rep tin nhắn cũng lâu hơn. Trước đây chúng tôi đi chơi tuần 2 3 lần, thì giờ mỗi tuần chỉ 1 lần, thậm chí đợt nào cô ấy bận thì 2 tuần mới gặp nhau 1 lần.
Cô ấy hay làm về muộn, mà muộn rồi thì mệt chỉ muốn về nhà, về nhà rồi thì chỉ nhắn vài câu rồi đi ngủ sớm, cứ thế chúng tôi ai cũng cảm nhận được khoảng cách 2 đứa xa dần, chỉ là chưa ai lên tiếng.
Đến 1 ngày, bỗng dưng 2 đứa không ai nói gì với nhau. Ai cũng cảm nhận được điều gì đó, nhưng không ai muốn là người lên tiếng trước. Cứ thế khoảng 2 tuần chúng tôi không ai nói gì với nhau, không nhắn tin không hỏi han, chẳng có dấu hiệu báo trước, chẳng có bắt đầu, chỉ là tự nhiên có một cuộc chiến tranh lạnh như vậy. Lên fb tôi vẫn theo dõi các bài đăng của cô ấy, nhưng tuyệt nhiên không dám like cái nào, tôi cũng k hiểu vì sao.
Sau gần 20 ngày, cuộc chiến tranh lạnh kết thúc bằng một tin nhắn “mình đi ăn đi”.
Vậy là cô ấy lên tiếng trước, tôi không vui cũng chẳng buồn, con đường phía trước thật mờ mịt, nhưng bản thân tôi cũng không biết mình đang mong đợi cái gì.
Sau vài câu hỏi thăm cơ bản như những người bạn thân lâu năm k gặp, chúng tôi lại im lặng. Cứ thế cúi mặt ăn không ai nói câu gì. Rồi chn gì đến cũng phải đến, cô ấy hít một hơi rồi nói một mạch. Cô ấy yêu người khác, một trong những khách hàng của cô ấy. Mẹ cô ấy đã biết chn của chúng tôi từ rất lâu, và rất phản đối chn của 2 đứa. Mẹ muốn cô ấy có một người yêu hơn cô ấy vài tuổi. Bác ấy nghĩ người đàn ông hơn tuổi sẽ chín chắn hơn so với những cậu trai đồng niên. Cô ấy khóc.
Về cơ bản thì tôi tiếp nhận thông tin khá là bình tĩnh, có thể vì cơn đau đến quá nhanh, chưa kịp tới não. Cũng có thể vì tôi đã nghĩ về chn này nhiều tháng trời, nên k thấy bất ngờ. Tôi không thực sự nhớ cảm xúc lúc đó của mình, nhưng tôi nhớ rất rõ mình đã phản ứng ntn.
Một cái cười nhạt, một vài câu nói đãi bôi ra vẻ cao thượng “điều đó cũng tốt cho em mà”. Không tranh cãi, không níu kéo, chúng tôi quyết định mọi thứ chấm dứt thật gọn gàng.
Khi đi ra lấy xe, cô ấy đứng lại và nói “anh về đi, em tự về”.
“Uh, em về an toàn” – Tôi nói một câu chưng hửng như vậy rồi quay đi. Rồi tôi nghĩ ra 1 chn quan trọng, tôi quay lại hỏi cô ấy “Anh kia có biết đến Anh không?”
Cô ấy thoáng bối rối, đưa mắt nhìn xuống dưới, định nói gì đó nhưng có vẻ chưa biết nói thế nào. Sau tầm 10s, tôi lại nói “thôi cũng k quan trọng, anh về nhé”.
Vậy là một cuộc tình sinh viên đã kết thúc. Một cái kết nhanh và gọn đến mức 3 ngày sau đó tôi vẫn không tin được mình đã chia tay. Mỗi sáng thức dậy tôi phải ngồi một lúc để cố phân biệt xem buổi chia tay đó là thật hay mơ.
Người ta nói, đàn ông thường không buồn khi mới chia tay, rồi nỗi buồn sẽ tăng dần sau đó, còn phụ nữ thì ngược lại. Điều này đúng với tôi.
Đến ngày T7, khi tôi đang ở nhà, cô ấy gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, giọng có vẻ rất vội, tôi chưa kịp hỏi lại gì thì cô ấy tắt máy. Khoảng 20p sau chuông cửa reo, tôi ra mở cửa thì thấy cô ấy đứng trước nhà, ôm theo một bao đàn guitar.
“Trả anh, món quà này em không xứng để giữ” – cô ấy đưa tôi cái đàn rồi rời đi ngay lập tức. Tôi cũng không biết phải nói gì, đứng ôm cái đàn rất lâu r mới vào nhà.
Thế đấy, khi đã có người mới, thì một chút của người cũ họ cũng k muốn dính vào. Tốt thôi, dù sao đây cũng là một chiếc đàn tốt. Đây là quà tôi tặng cô ấy vào sinh nhật đầu tiên sau khi chúng tôi yêu nhau. Cụ thể đây là cây “Lava Me 3 Golden Hour Limited Edition”, size 38 bản màu vàng Limited rất hiếm, cả VN có mấy cây như này thôi, màu này là màu đắt nhất.
Thôi thì đồ nyc trả lại, dùng thì khó quên nyc, mà để không cũng phí. Trước mình mua mua 30M, giờ bán lại 16M bao ship tận nhà (nếu ở HN). Ai chưa biết về cây đàn này thì có thể search gg, đây là một trong những cây guitar công nghệ hiện đại nhất bây giờ.
Câu chuyện này tôi giữ trong lòng đã lâu, giờ được sự đồng ý của vợ mới hoài niệm một chút.
“Cám ơn vì đã bỏ tôi”. Để giờ tôi có người vợ tuyệt vời như hiện tại. Gửi đến em, nyc hãm loz.
HẾT.