Sáng nay Hà Nội đẹp trời. Có cơn mưa to lúc 6h, đến tầm 8h thì tạnh hẳn. Không khí thì trong lành, gió đầu mùa mát lạnh. Cảnh hợp quá nên hai vợ chồng lấy xe máy đưa Bồ Câu đi học rồi tranh thủ lượn cafe.
Tuy trời đã tạnh, nhưng đường thì vẫn ướt. Đi xe máy cứ rén rén, không dám đi cạnh xe ai, càng không dám đi sau xe nào, sợ nước bẩn bắn vào.
Mặc dù đang đèo vợ nhưng tự nhiên nhớ đến NYC. Cách đây hơn chục năm, hôm ấy là ngày chụp kỉ yếu đại học của bạn NYC. Đáng lẽ mình phải chuẩn bị tươm tất rồi đi chụp chung với bạn ấy ở Văn Miếu, kiểu chụp ké ấy mà. Nhưng hôm ấy bận việc gì đó, nên sát giờ mới chạy vội về nhà, mặc được bộ sơ mi đóng thùng tươm tươm rồi vội vàng lấy xe máy phóng lên Văn Miếu.
Hôm ấy trời giống hệt hôm nay, sau mưa đường ướt. Đang vội thì chớ, đi đến đoạn cầu vượt Ngã Tư Sở thì bỗng có 1 người đi xe máy đang đi từ sau vượt lên trước, rồi chuyển làn tạt sang ngay trước mũi xe mình. Thế là bao nhiêu nước ở cái bánh xe kia bắn hết lên người mình. Trên áo sơ mi trắng có nguyên 1 vệt bùn bắn chạy dọc từ vai phải xuống đến thắt lưng. Trông lếch tha lếch thếch.
Cảm giác lúc ấy rất là bất lực. Đi tiếp để chụp thì không được, vì sợ xấu hổ với bạn của bạn kia, mà về thay áo thì quá muộn. Lúc ấy cũng còn trẻ con, nên cũng không tìm giải pháp khá hơn mà lại chọn cách về nhà luôn, thế là hình như cũng kiểu bị giận mất 1 tgian.
Từ lúc ấy mình đã có chấp niệm với bùn bắn trời mưa.
Năm 2014, hồi ấy đang đi bán quảng cáo cho báo. Có 1 hôm đi xe Wave để gặp khách hàng ở Tây Hồ, đi đường ướt, mình cố tình mặc áo mưa dù trời đã tạnh, để tránh bùn bắn. Nhưng đến nơi nhìn xuống thấy giày và ống quần toàn bùn. Gặp khách mất hết tự tin.
Thời đấy mình có một ước mơ là mua dc 1 cái xe tay ga, vì nó có chỗ để chân, đi mưa không bị bùn bắn vào giày. Ước mơ đến mức ngủ cũng chỉ nghĩ đến xe ga thôi.
Năm 2016 dù còn đang khó khăn về tài chính, nhưng mình dồn hết tiền mua cái xe Air Blade. Cảm giác như đạt đến đỉnh cao của cuộc sống vậy. Đó là một kiểu hạnh phúc nhỏ mà chỉ có những chấp niệm rất cá nhân mới có thể hưởng thụ.
Có một kiểu người rất kỳ lạ đối với mình, tạm gọi là kiểu người GIẢN DỊ nhưng thích PHÁN XÉT.
Họ thường nói những câu kiểu như “Điện thoại chỉ dùng để gọi, dùng cái gì chả được, bọn thích khoe thích màu mè mới mua Iphone”
Tóm tắt nhanh thì những người này thích cuộc sống giản dị (cứ coi như thật sự là họ thích vậy đi), và họ phán xét những người khác là màu mè hay bày đặt. Họ quy chụp những người mua đồ đắt là thích khoe khoang, thích thể hiện.
Ngày mình mua xe máy mới, có 1 người anh đã nói “mua xe ga là để tán gái là chính chứ xe nào chả để đi”. Ý là thích khoe khoang thì đi xe ga, còn giản dị như ổng thì đi xe số.
Mỗi sản phẩm tạo ra đều phục vụ những nhu cầu cụ thể. Bạn không có nhu cầu không có nghĩa là người khác cũng không có.
Những kẻ khoe mẽ mà chê bai người giản dị, Những kẻ giản dị mà chê bai những người sẵn sàng chi tiêu, về cơ bản 2 nhóm này chẳng khác gì nhau, lấy bản thân làm tiêu chuẩn để đánh giá thế giới.
Nếu thử suy nghĩ đến tận cùng, thì có vẻ ai cũng giống ai mà thôi, ai cũng là người xa hoa, và ai cũng là kẻ bủn xỉn. Chỉ là mỗi người sẽ đóng vai khác nhau ở những bối cảnh khác nhau.
Với cá nhân tôi, riêng về đồ công nghệ thì không phải bàn đến tiền. Tôi chỉ ước có cái điện thoại nào đắt hơn xịn hơn để mua trải nghiệm. Chỉ tiếc là Iphone hiện là đỉnh cao rồi. Những dt đắt hơn thì lại thiên về những thứ khác như đính vàng đính kim cương, chứ k thiên về công nghệ.
Nhưng riêng về quần áo, thì cả đời tôi chỉ có đúng 1 cái áo trên 1 triệu (không tính vest). Bình thường chỉ cần mua cái áo trên 500k tôi đã nghĩ vl rồi. Tủ đồ đa số là dưới 300k. Áo phông thì cứ mua loại 200k 3 cái. Nhiều khi thấy cái áo đẹp mà trên 500k, thì nâng lên đặt xuống chán rồi lại không mua. Chỉ đơn giản với tôi đây không phải là thứ mà tôi thấy thoải mái chi tiêu.
Vậy tôi giản dị hay xa hoa lãng phí?
Tốt nhất là hãy tôn trọng sự khác biệt của thế giới, miễn là người ta không làm ảnh hưởng đến ai, thì kệ người ta đi. Mạnh ai nấy sống, để ý ít thôi thì sẽ dễ hạnh phúc hơn. Nếu bạn thực sự là một người không khoe mẽ từ sâu thẳm bên trong, thì bạn sẽ không để ý và chê bôi những người khoe mẽ đâu.
Còn nếu bạn vẫn thấy khó chịu khi người khác khoe mẽ, thì sự thực là……(đoạn này xin phép để mn tự suy nghĩ)
Chủ quán trà đá!