https://phungthaihoc.com/wp-content/uploads/2020/03/em-dung-gian-hon-hay-ghen-tuong-voi-nguoi-yeu-cu-cua-anh-758x506-740x493.jpg

Khách hàng viết content là Mẹ của người yêu cũ

Cô nói giọng khinh khỉnh: có phải Thái Học không cháu? có phải bạn của cái X ngày xưa không ấy nhỉ?

Tôi đứng tim trong 5s. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, dường như tim không còn đẩy máu đi khắp cơ thể, nó đẩy hết máu lên não. Chỉ vài giây ngắn ngủi như vậy mà mọi kí ức chợt hiện về rõ mồn một, ngay trước mắt tôi.

Tôi và em quen nhau ở trường đại học. Vào cái thời mà trong tay chưa có cái gì, chúng tôi lại có nhau. Thời sinh viên trôi qua cứ thế êm đềm, có nhiều chơi nhiều, có ít ăn ít. Hôm nào sang thì chúng tôi đi ăn lẩu Gật Gù, hôm nào ít thì rủ nhau làm bát phở. Ấy thế mà lại vui.

Rồi thời sinh viên cũng phải qua. Em tốt nghiệp bằng giỏi, tôi tốt nghiệp trung bình. Những lúc mọi người tập trung học hành thi cử rồi thì khóa luận. Tôi cắm mặt vào máy tính làm quen với thế giới của Marketing, của Freelancer. Vì ngành học vốn không liên quan gì đến MKT, nên tôi mất khá nhiều thời gian mày mò.

Ngày ra trường, em được vào một tập đoàn lớn, lương 7 triệu. Tôi vẫn còn chưa xin được việc gì, vẫn còn đang đi học thêm mấy lớp bổ túc chuyên môn.
Ra trường 1 năm, cả lương cả thưởng của em ổn định trên mức 10tr. Tết năm đó em được thưởng hơn chục triệu, lấy tiền đó sắm tết tặng quà ba mẹ. Tôi năm đó làm freelancer bị khách hàng bùng hợp đồng, chỉ lấy được 30% họ thanh toán trước, 70% còn lại họ nói content không đạt yêu cầu, họ không trả. Tôi còn k có tiền để sắm tết cho chính bản thân.

Thêm một thời gian qua đi, mọi chuyện cứ nhạt dần, em nói muốn chia tay vì không hợp. Tôi nghe bạn bè nói, Mẹ em không thích tôi. Mẹ em nói tôi không có tương lai, tôi lông bông. Thì tôi cũng chả biết làm sao, bản thân mình cũng yếu kém thật. Thân mình lo k nổi, k xứng đáng để nhận sự tin tưởng từ người yêu. Thế là chia tay!

Rồi thì cái nghiệp viết cũng ổn dần. Tôi bắt đầu viết tốt hơn, tôi có nhiều mối quan hệ hơn. Khách hàng cứ về đều đều. Kinh nghiệm 4 5 năm lăn lộn trong cái thế giới nhiều rơm rác cũng giúp tôi cứng cáp. Tôi có tên tuổi, có thương hiệu, nên đàm phán với khách hàng dễ hơn. Đã lâu lắm rồi không có khách nào dám bùng tiền tôi. Tôi không làm một mình mà còn tập hợp 1 số bạn trẻ hơn thành một team, hợp tác với nhau. Công việc cứ thế dần dần ổn.

Cuối cùng hôm nay, người khách hàng mà tôi đang tư vấn, lại chính là cô, mẹ của người yêu cũ.

Sau 5s đứng hình và gần 1p suy nghĩ, tôi mạnh dạn trao đổi tiếp, uh thì cũng là khách hàng thôi mà, có gì đâu.

– Dạ vâng cháu đây ạ, không ngờ lại gặp cô. Cháu tưởng cty của cô trước có phòng để triển khai mấy hạng mục này, giờ lại thuê ngoài ạ.
– Uh, trước cô có nhân sự lo mấy cái này, nhưng cô thấy việc cũng dễ, đi thuê ngoài tiện hơn. Thế cái này là cháu làm cho công ty nào, hay cty của cháu.
– Dạ, cháu làm freelancer, tức là làm cá nhân thôi ạ, k phải cty
– Ôi thế thì hồi đấy đến giờ cháu vẫn chưa đi làm à, sao giờ khó xin việc thế hả cháu
– Dạ vâng, cháu vẫn thất nghiệp ạ.
– Bọn cháu thanh niên mà k có chí tiến thủ, k chịu làm ăn tử tế. Đáng lẽ giờ này phải lên trưởng phòng phó phòng rồi chứ. Thất nghiệp thế này bao giờ mới lấy được vợ
– Dạ không sao đâu ạ, cháu thất nghiệp chủ động, làm 1 tháng bằng nhiều người làm nửa năm đấy ạ. Nên cháu k có nhu cầu đi làm thuê. Còn vợ thì cháu có rồi ạ.
– Thế a..à
– ………..

Bài học ở đây là, hãy cứ kiên trì với đam mê và niềm tin của mình. chúng ta sống cho chính chúng ta chứ không phải để phục vụ ánh nhìn của người khác.
Hy vọng qua câu chuyện mình vừa bịa ra, các bạn sẽ có niềm tin hơn vào nghề gõ phím bình thiên hạ.

Thái Học

Tôi là Phùng Thái Học. Tôi thích viết, thích nói về Truyền Thông và Digital Marketing, ngoài ra thì tôi thích cả việc được chia sẻ và tâm sự thầm kín về các vấn đề cuộc sống. Cám ơn bạn đã ghé qua blog của tôi - nơi tôi chém gió mọi thứ giản dị như khi đang ngồi tại một quán trà đá.