Cách đây khoảng 4 năm, tôi có quen 1 cậu bằng tuổi.
Cậu này thì profile cũng khá xịn sò, làm giám đốc mkt của 1 brand lớn. Ngoài ra thì cũng có background khá ổn về tổ chức sự kiện các thứ các thứ.
Chúng tôi quen nhau từ các cmt qua lại trên FB. Cứ thi thoảng vào hỏi thăm nhau, rồi hẹn cafe, rồi hẹn nhậu.
Chúng tôi quen nhau dc khoảng 1 năm. Thi thoảng lại gọi nhau nhậu, hỏi han update tình hình. Gọi thân thì cũng k đến nỗi thân lắm, nhưng chắc chắn là một mối quan hệ trên mức xã giao rất nhiều.
Cậu ấy ăn mặc có gu, toàn đồ hiệu. Thấy tôi mặc toàn đồ xoàng xoàng, cậu tặng tôi đồ đẹp, cũng k hẳn là tặng đồ hiệu, nhưng cũng là đồ có brand. Như vậy thì chắc chắn là tôi phải quý cậu ấy rồi.
Thế rồi 1 thời gian bẵng đi k thấy người ấy đâu. Tôi cũng bận mưu sinh nên cũng quên bạn luôn (sự thật là vậy, xa mặt cách lòng).
Đến một ngày, tôi nhận được 1 cú dthoai dài 1 tiếng. Có người gọi nhờ tôi tìm cậu bạn quý hóa.
Bỗng nhiên tôi phát hiện ra người tôi quen hóa ra lại không quen chút nào. Người ta bảo cậu ấy ăn bám phụ nữ, lừa tiền lừa tình gái trẻ, nợ tiền tùm lum, sài đồ fake khoe mẽ,….. thôi thì đủ thứ chuyện. Và tóm lại là cậu ấy đang trốn nợ và người ta đang tìm.
Tất nhiên, tôi không bao giờ nghe 1 phía, ghi nhận thông tin vậy chứ còn lâu tôi mới tin. Nhưng rồi có những bằng chứng phần nào cho tôi thấy con người ấy không như tôi nghĩ.
Cái nhà mà cậu ấy khoe là mới mua, thật ra là nhà thuê, và còn nợ tiền bị chủ đuổi ra khỏi nhà. Nếu không có ghi âm đoạn đòi nợ của chủ nhà thì chắc rất là khó để tin rằng có chuyện như vậy.
Nhiều người còn confirm rằng cậu này lấy danh tôi để đi kết nối công việc và làm dự án.
Tất nhiên, tôi cũng chưa kết luận chắc chắn điều gì nếu như chưa đối chất. Nếu cậu ấy xuất hiện và chứng minh rằng được mọi chuyện k phải như thế, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ cậu ấy. Vậy nhưng sau đợt ấy cậu ta biến mất luôn.
Đây là sự việc ảnh hưởng rất nhiều tới nhân sinh quan của tôi. Tôi nhận ra sự giả tạo của một con người chẳng có giới hạn gì cả. Người ta có thể giả dối tới mức bạn không thể tưởng tượng nổi.
Bảo là tổn thương thì cũng hơi quá, nhưng thực sự tôi đã khép lòng hơn khá nhiều. Mọi người sẽ hay nghĩ là tôi thờ ơ, không nhiệt tình, nhưng thật sự là tôi không có động lực để xây dựng các mối quan hệ mới.
Vậy nên mấy năm gần đây tôi ít giao lưu hơn, ít xây dựng mối quan hệ hơn. Nếu có thì cũng chỉ bề nổi. Tôi dễ quen chứ rất khó thân. Cái này chắc nhiều người đã gặp tôi chắc sẽ cảm nhận được rất rõ ràng. Biết người biết mặt đâu biết lòng.
Nhưng bài học này cũng rất là vô giá. Từ hồi không còn xô bồ vào các mối quan hệ xã giao, tôi thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Từ hồi không còn dễ tin người, tôi không còn tự gieo vào bản thân những kỳ vọng quá lớn vào người khác. Không có kỳ vọng thì cũng không có thất vọng.
Ai càng tin vào khả năng nhìn người của họ thì người đó càng dễ bị lừa.
Quán trà tổn thương!