Cách đây vài tháng, bộ phim Kí Sinh Trùng đã tạo ra một cơn sốt trong giới điện ảnh toàn cầu. Một bộ phim nhận được hàng loạt các giải thưởng lớn, chắc chắn không chỉ dựa vào cốt truyện và diễn xuất, mà còn là do bộ phim chứa những chi tiết ẩn dụ đầy nghệ thuật.
Một trong những câu thoại ám ảnh nhất trong phim là “họ giàu nên họ mới tốt, nếu như tôi mà có nhiều tiền như thế, tôi cũng sẽ tốt”. Câu nói của một người phụ nữ nghèo đang chật vật với cuộc sống mưu sinh đã đặt ra một câu hỏi ám ảnh với tôi. Lòng tốt có trước, hay điều kiện có trước???
LƯU Ý: ở đây tôi KHÔNG nói đến những người giàu làm việc xấu. Tôi muốn nói đến người giàu làm việc tốt, nhưng tiếp cận ở một thời điểm khác, thời điểm những người giàu đó chưa giàu. Liệu nếu họ là người tốt từ đầu, họ có giàu được không?
P/s: bổ sung định nghĩa “Giàu” là rất nhiều tiền, k phải là đủ sống, k phải là thoải mái nhé.
Trong giới kinh doanh, có một kịch bản huyền thoại của một thế hệ “doanh nhân” trẻ, đó là bán lương tâm để kiếm tiền, rồi khi giàu rồi thì lấy tiền ra để mua lương tâm. Mua lương tâm có thể bằng cách như: làm từ thiện, truyền cảm hứng, hỗ trợ lớp trẻ, thậm chí là xây chùa :))
Các cụ bảo: thật thà thẳng thắn thường thua thiệt, luồn lách lươn lẹo lại lên lương(từ nay tạm gọi 2 người này là người dở hơi và người thông minh). Câu nói đó đúng với bối cảnh hiện nay hơn bao giờ hết.
Cứ thử nhìn vào môi trường kinh doanh ngành dược mà xem.
- Người dở hơi: Làm ra sản phẩm tốt, giá thành cao, biên độ lợi nhuận thấp, có ít tiền cho MKT
- Người thông minh: Sản phẩm bình thường, giá thành rẻ, biên độ lợi nhuận cao, có tiền để làm thương hiệu&truyền thông.
- Người dở hơi: quảng cáo đúng với giá trị sản phẩm, đúng quy định pháp luật, khiến quảng cáo đắt đỏ.
- Người thông minh: quảng cáo rất nghệ thuật, giật tit câu view xịn sò, tạo ra cái “tầm” cho sản phẩm. Quảng cáo rất rẻ, mà thậm chí họ còn chẳng trả tiền cho quảng cáo
- Người dở hơi: telesale hỗ trợ khách hàng chuyên nghiệp và đúng mực
- Người thông minh: dạy nhân viên chốt đơn bằng mọi giá. Đào tạo ra một thế hệ chiến binh mặt non choẹt nhưng toàn chuyên gia, tiến sĩ, trưởng khoa phó khoa.
- Người dở hơi: sản phẩm có tác dụng khác nhau với từng người
- Người thông minh: sản phẩm chắc chắn hiệu quả, 100% hiệu quả, hiệu quả 4ever, muốn tái phát cũng khó. Không hiệu quả còn trả lại tiền……tất nhiên chưa từng có ai đòi được.
Đấy, cứ như vậy thì mấy ông dở hơi cạnh tranh sao được với người thông minh. Đã qua lâu lắm rồi cái thời, hữu xạ tự nhiên hương. Sản phẩm của người dở hơi tốt thật đấy, nhưng chả có khách thì đâu ai biết là tốt. Trong khi đó, người thông minh, với tất cả những lợi thế vượt trội đó, bán hàng ầm ầm, tiền về như nước. Với ngành dược bây giờ, chữ TÂM và chữ TÀI(tài chính) thật khó song hành với nhau. Những người bạn của tôi, những người tử tế nhất đều là những người đang vật vã nhất trong cuộc chiến không cân sức với người thông minh.
Tôi không muốn phê phán gì những người thông minh đó, vì đây không phải là một bài giảng về đạo đức. Và cũng vì như mọi người hay nói: có làm được như họ không mà phán xét? Tôi là tôi không làm được.
Vậy, theo các bạn, trong thời đại nhộn nhạo này, KHỞI NGHIỆP mà làm đúng làm thật thì có giàu được không? Đóng thuế đầy đủ, quảng cáo chuẩn, bán hàng tốt, quan tâm đến khách hàng,…liệu như vậy có giàu được không, khi mà ngoài kia người ta không làm thế??
Cá nhân tôi thấy rằng, nếu người dở hơi mà muốn thành công thì chỉ có 1 trong 2 trường hợp:
- Nhà bạn giàu sẵn cmnr, khởi nghiệp trong sự giàu có, xuất phát từ đích.
- Không cạnh tranh với người thông minh.
Muốn thành công với sự tử tế, thì phải thoát khỏi sự cạnh tranh bình thường, bằng cách sáng tạo ra những sản phẩm mới vượt trội. Ít nhất lúc đó bạn sẽ có thể làm đúng làm thật mà vẫn giàu. Nhưng giàu lâu bền không thì không chắc, vì người thông minh có thể đuổi theo và vượt qua bạn bất cứ lúc nào.