Quán trà đá Digital Marketing

VÃI LỒNG!

Có một câu chuyện khá ám ảnh đã xảy ra trong khoảng thời gian tôi đi học ở Philippines. Do cũng có những yếu tố ngu si trong đó, nên tôi ngại chưa dám kể. Nhưng nay thấy chuyện cũng lâu rồi, kể cũng được.

Hôm đó là khoảng ngày thứ 10 tụi tôi ở Phil. Ở đất nước này, gà ở khắp mọi nơi. Người dân ăn gà từ bữa sáng đến bữa tối. Tất cả mọi thứ đều liên quan đến gà. Bạn ra đảo hoang có thể không có điện, nhưng khả năng cao là sẽ có Jollibee.

Sau 10 ngày ngập ngụa trong gà, thì điều trớ trêu là chúng tôi lại rất thèm gà. Vâng, chúng tôi thực sự rất thèm một miếng gà ta luộc mọng nước. Chúng tôi quá sợ kiểu gà nước sốt hoặc gà tẩm bột rán rồi.

Vậy nên tôi đã hỏi giáo viên trong trường: Liệu có loại gà nào ngon ở Phil không?

Và đây là lúc tôi học được từ mới: Gà Ta là Native Chicken.

Cô giáo bảo Native Chicken thì ngon, còn gà ở các cửa hàng thì không ngon (industry chicken). Cô bảo là muốn ăn loại gà đó, thì 1 là ra chợ tự mua, 2 là đi tìm nhà nào nuôi gà thả vườn thì vào mua.

Vừa xinh thì gần trường chúng tôi có 1 quán cơm kiểu bình dân. Nhà đấy có 1 cái vườn và họ có nuôi gà ở đấy. Gà thả vườn đúng chuẩn Native. Chúng tôi nghĩ đây chính là cơ hội tuyệt vời, mua gà ở đó và nhờ họ nấu luôn.

Chúng tôi đến quán và gặp một anh con trai đang trông hàng. Tôi chỉ vào mấy con gà và bảo: “I want to eat this, how much?”

Với trình độ Tiếng Anh vô cùng hạn chế do mới học được mấy ngày, tôi cũng không biết phải nói sao cho lịch sự hơn.

Nhưng đáp lại là 1 thái độ khá thờ ơ và có phần bực bội từ anh trai kia. Sau 1 lúc căng tai ra nghe thì tôi hiểu ra vấn đề.

“This chicken is for gambling, not for eating”.

Mé, thì ra đây là gà chọi, người ta yêu thương như vàng, không được ăn :))

Đúng lúc ấy thì cô chủ quán (mẹ anh trai) bước ra, cô bảo: Nếu mày muốn ăn thì để tao đi ra chợ mua về nấu cho.

Ôi trời, đúng kiểu thiên thần giáng thế.

Sau 1 màn trao đổi nhanh. Chúng tôi nắm được thông tin là 1 con gà ta 2kg cỡ khoảng hơn 2000P (khoảng 1tr).

Đắt không? Đắt vcd. Nhưng chúng tôi nghĩ đây là giá địa phương. Kiểu có món đắt ở nước này nhưng lại rẻ ở nước khác ấy. Nên chúng tôi cũng ok.

Chúng tôi dặn đầu bếp là chỉ nướng con gà lên và không làm gì cả, không được ướp bất cứ thứ gì, vì chúng tôi sợ họ lại ướp vị jollibee lên thì hỏng.

Thế là chốt deal. Chúng tôi cọc lại 1000P và hẹn trưa hôm sau qua ăn gà.

Mọi thứ khá ổn. Không biết là gà ngon thật hay do tiêu chuẩn về gà của tôi đã bị hạ thấp liên tục trong nhiều ngày, mà tôi thấy con gà hôm đấy ngon thật.

3 đứa ăn chung 1 con, gọi thêm ít cơm canh salad và sochu. Cũng gọi là mãn nguyện.

Đến lúc tính tiền thì sốc vì tổng hóa đơn hết 4000P (cỡ 2tr).

Nhìn 1 lượt cái bill thì cái gì cũng đắt, nhưng thôi suy cho cùng thì đi ăn đất khách bị chém tí cũng không lạ.

Nhưng cái dòng cuối cùng trong bill thì nó lạ, lạ vcd. Có 1 khoản phí là Corcage.

Sau rất nhiều tgian hạ hồi phân giải, thì chốt lại, cái phí đó là phí cho cái LỒNG. Vâng, thực sự là cái LỒNG.

Họ không kinh doanh gà chuyên nghiệp, nên họ phải đi mua cái LỒNG 1000P (cỡ 500k) để đựng con gà mang từ chợ về.

Với tất cả sự sáng tạo của bản thân thì tôi cũng không thể hiểu sao con người lại có thể nghĩ ra cái chiêu chặt chém này.

Sau đó về trường chúng tôi có kể cho các giáo viên nghe, thì họ đều nói là bị bắt nạt rồi. Lỗi tại bọn tôi không hợp đồng rõ ràng thôi.

3 đứa ăn con gà hết 2tr, đắt nhưng cũng ngon, ngon nhưng cũng nhớ đời :))

Chủ quán gà ta!

P/s: Chúng tôi vẫn vui vẻ chụp ảnh với 2 anh chị chủ quán đây (chị áo đen và anh áo đỏ đứng trước) :))

2 cô chú bên cạnh tôi là khách du lịch đến quán thấy chúng tôi ăn ngon quá nên ra bắt chuyện.

Exit mobile version