
Chuyện ông ngố đi bán hàng.
Cách đây tròn 15 năm tôi vẫn còn đang là sinh viên. Vào một buổi chiều mùa hè mát mẻ, sau khi học xong ca cuối tôi lấy xe chuẩn bị về nhà. Vừa lấy xe ra thì tự nhiên có 1 bạn gái chạy tới nhờ tôi đưa lên trên phố có việc gấp. Bạn này tôi k thân, nhưng cũng nói chuyện vài lần vì có trong cùng 1 câu lạc bộ. Hôm đó xe của bạn ấy bị sao tôi cũng k nhớ lắm, nhưng cũng chẳng quan trọng, bạn ấy cũng xinh, mình lại đang rảnh, đồng ý luôn.
Trên đường đi tôi mới nói chuyện nắm tình hình. Bạn ấy đi tham dự 1 cuộc họp với đội sale của 1 tờ báo (1 ấn phẩm của Hoa Học Trò). Mà cũng chả hiểu 2 đứa nói chuyện kiểu gì, mà trên đường đi nghe bạn ấy mô tả công việc tôi cũng thấy thích, thấy bảo thu nhập cao lắm, rồi khi đến tòa soạn bạn ấy kéo luôn tôi vào giới thiệu với sếp và họp cùng mọi người.
Thế là đùng, tôi thành cộng tác viên bán quảng cáo cho 1 tờ báo. Hoa hồng thì cực cao, k nhớ rõ, nhưng cũng phải 30-35% trở lên. Một trang quảng cáo đẹp có giá khoảng 5tr. Bán dc 1 trang là mình được mấy triệu rồi. Nhẩm như vậy nên nghĩ thôi đã sướng tê cả người.
Nhưng mà nếu cơm ngon thì đã méo có chuyện mà kể. 1 tháng đầu tiên tôi chả bán được cái quảng cáo nào. Tôi hỏi nyc lúc đó xem những cửa hàng nào đang hot mà hợp với quảng cáo, rồi đến thẳng cửa hàng để giới thiệu. Nhưng đa phần là họ k tiếp, hoặc có tiếp thì cũng nghe rất hời hợt. Đi mấy chục cửa hàng mà k bán được trang quảng cáo nào. Bên tòa soạn cũng chỉ tranining có 1 buổi nên thực sự tôi cũng k có nhiều kỹ năng bán hàng trực tiếp.
Nhưng đó lại k phải là vấn đề. Không bán được hàng, k có hoa hồng thì thôi cũng dc, tại mình cũng kém, lớ nga lớ ngớ k bán được cũng phải thôi. Vấn đề là mỗi tuần đội sale họp 1 2 lần để tổng kết và lên plan. Mà họ k họp ở văn phòng tòa soạn đâu, họ họp ở cái quán cafe gì trên Tống Duy Tân.
Dm sinh viên đã nghèo, đã đ có tiền rồi, lên ngồi cafe thu 60k 1 cốc, ai uống người đấy trả. Bây giờ nghe 60k nó nhỏ, nhưng hồi đấy nghe 60k nó to vkl. Thời đấy trà sữa có 15k thôi. Cái cảm giác đi dream xong lên cafe sang chảnh ngồi, nó thốn thốn ấy ae ạ. Đi đến lần t3 t4 mới biết cách gọi nâu đá cho nó rẻ mặc dù k biết uống.
1 tháng đầu sida vậy đấy, k bán dc hàng mà đi họp hết mấy trăm k tiền nước. Đến 1 hôm, nyc chỉ tôi lên 1 shop khá nổi trên Thụy Khuê. Vì shop này ở xa, nên tôi gọi điện trước hẹn chị chủ hẳn hoi. May quá hẹn được. 12h trưa phóng con dream đi từ Hà Đông lên Hồ Tây. Trộm vía lần này chị chủ rất thân thiện, rất có vẻ là quan tâm đến sản phẩm. Sau khoảng 20p nói chuyện thì chị chốt là book quảng cáo full 2 trang đẹp giá 8tr. Chị bảo tôi về chuẩn bị hợp đồng để thanh toán.
Cái cảm giác lúc ấy trên đường về nó phải gọi là vui đ chịu được. Tôi gửi thông tin của shop về cho quản lý để làm HD, hẹn chị chủ là 2 hôm sau sẽ mang hd tới ký và thanh toán tại chỗ luôn. Dự tính luôn là 4 hôm nữa tiền hoa hồng về tay vài ba củ.
Ngay chiều hôm ấy tôi rủ người yêu đi liên hoan, ăn cái gì k nhớ, nhưng cũng là đồ đắt, hết 6-700k. Sáng hôm sau còn đi mua thêm 1 cái quần bò, mặc đi lấy tiền cho nó tươm.
Nhưng cuộc sống này thật là ố oăng. 9h sáng hôm sau hẹn đến ký hd và thanh toán. Thì 9h tối hôm nay chị chủ gọi điện, bảo cái gì mà để dành chờ lô hàng lớn hơn về thì quảng cáo cho đỡ phí. Mặc dù hồi đấy tôi chưa trải nhiều sự đời, nhưng tôi cũng biết là có mà chờ đến lúc lông trên người hóa bạc.
Thế là thôi, cầm HD trên tay mà buồn đ chịu dc, tiền còn tiêu trước hơn củ cmnr.
Sau đó khoảng 2 tuần tôi có cố gọi thêm 1 lần, hỏi thăm chị sức khỏe và lô hàng bao giờ về. Chị bảo khi nào về chị gọi cho, ý là “mày đừng làm phiền tao nữa”. Giữ lại 1 chút niềm tin vào cuộc sống nên tôi cũng thấp thỏm chờ, chờ đến giờ là 15 năm rồi.
Sau quả đấy thì tôi cũng chán nên bỏ luôn cái job đấy, kỉ lục k bán dc 1 đơn hàng nào :))
Câu chuyện này cho tôi mấy bài học:
1. Bán hàng là phải bán liền tay, bán ngay lập tức.
Chỉ cần để khách quay lưng đi là sẽ có 1 đống tác động tiêu cực khiến khách đổi ý. Nào là người thân bạn bè tác động, nào là tìm kiếm trên mạng bla bla.
Vậy nên 1 là phải bắt khách cọc (cho thêm quyền lợi riêng nếu cọc), 2 là tốc độ xử lý hợp đồng chỉ được tính bằng phút, không được tính bằng ngày. Nếu lúc đó tôi gửi thông tin về tòa soạn, để họ in ký trước, tôi chạy về đó lấy HD rồi mang qua shop ký và thanh toán tại chỗ thì chắc là trôi.
2. Không phải cứ chi phí thấp là hiệu quả
Lúc đầu tôi cho rằng tòa soạn đã rất thông minh trong việc tổ chức đội sale. Họ tuyển nhiều CTV, rào cản đầu vào thấp, k đào tạo nhiều nhưng trả hoa hồng cao, nếu k bán dc hàng họ cũng chả mất đồng nào.
Nhưng về sau tôi suy nghĩ lại, thực ra họ có mất. Mất tgian của quản lý, mất cơ hội bán hàng với đội ngũ chất lượng cao.
Vậy nên mô hình này chỉ hợp với những sản phẩm dễ bán và dễ tiếp cận khách hàng.
3. Chỉ 1 câu thôi, dại gái là cái chết tê tái. Mất xừ nó hơn 1 tháng chạy đi chạy lại, cuối cùng cũng chỉ vì nhận lời chở gái lên phố, ố a ố oăng.